Chương 13: Thủy tặc

Trong màn đêm đen, trên boong thuyền có tiếng la hét chói tai.

"Thủy tặc đến rồi! Chạy đi!"

Thuyền lớn của thủy tặc đυ.ng vào giữa thuyền buôn khiến cho nó bị lõm lại, còn mũi thuyền của thủy tặc đâm thẳng vào boong thuyền buôn.

Hành khách trên thuyền liên tục lên boong xem xét, khi phát hiện thủy tặc thì ai nấy đều la hét và chạy tán loạn khiến cho mọi thứ nhất thời mất kiểm soát.

Nhìn thấy cảnh hỗn loạn trên thuyền buôn, đám thủy tặc phía đối diện giương kiếm, chúng hét lên những âm thanh vui sướиɠ quái dị.

Hộ vệ trên thuyền bình thường cũng chỉ ở trong phủ canh gác đề phòng lũ trộm vặt, họ chưa từng thấy ai có dáng vẻ đáng sợ như vậy, bây giờ đừng nói đến duy trì đội hình cơ bản, thậm chí có những cánh tay cầm đao đã bắt đầu run rẩy.

"Các ngươi đề phòng hai mạn thuyền, phía sau cũng cần thêm người." Thái tử trầm giọng dặn dò.

Thủy tặc định nhảy thẳng từ mũi thuyền của mình sang boong thuyền buôn, thanh trường kiếm trên tay thái tử được rút ra khỏi vỏ, trông giống như một dải cầu vồng trắng, khi thanh kiếm vừa vung ra, mấy tên thủy tặc liền rơi xuống nước. Chỉ mình hắn đứng ở phần bị lõm của con thuyền là đã có thể chặn đứng lối đi của lũ thủy tặc.

Hộ vệ thấy vậy thì liền làm theo phân phó của thái tử, một số người ở trên boong để canh giữ bốn phía, số còn lại đi xuống đáy thuyền.

Có một cửa thoát hiểm trong đáy thuyền, nếu không cử người canh gác, bọn thủy tặc sẽ lên thuyền từ chỗ đó, đến lúc ấy, mọi người sẽ bị tấn công từ mọi hướng.

Đám thủy tặc đối diện cũng nhìn ra là trên thuyền này có cao thủ, một nhóm tiếp tục khổ chiến với Thái tử, một nhóm thì nhảy xuống dưới nước, ném một sợi dây thừng có buộc móc câu lên thuyền buôn, móc câu bám chặt vào mạn thuyền, bọn chúng vịn dây thừng leo lên.

Trong bóng đêm, tất cả bọn chúng đều ướt sũng, nước từ trên người nhỏ xuống từng giọt, trông hung dữ và ác độc như những con ma nước trong truyền thuyết.

Tên hộ vệ canh giữ trên boong thuyền vô cùng sợ sệt, chỉ muốn cùng hành khách trên thuyền chạy trốn, khi thấy thủy tặc lao lên, hắn run rẩy rút kiếm, không ngờ lại bị chém rơi đầu.

Những hộ vệ khác thấy đồng đội của mình đã bị gϊếŧ chết thì càng run sợ, chưa bị đánh đã bỏ chạy như ong vỡ tổ.

Lúc này, dưới đáy thuyền cũng có tiếng la hét.

"Thủy tặc tấn công đáy thuyền!"

"Mau trốn đi, Trần viên ngoại đã lên thuyền nhỏ chạy trốn rồi!"

Hộ vệ trên thuyền, ai biết bơi thì nhảy xuống biển như những cái bánh bao, ai không biết bơi thì trốn chui trốn lủi trong từng ngóc ngách mà khóc lóc.

Thái tử cau mày tức giận, không ngờ hộ vệ trên thuyền lại là một đám phế vật vô dụng, nghĩ đến chuyện Tần Tranh còn đang ở trong khoang thuyền, hắn không để ý vết thương trên người đã rách ra, vội vàng xoay người trở lại khoang.



Tần Tranh nghe thấy tiếng đánh nhau ngoài boong thuyền liền hé cửa nhìn ra, cô thấy người đàn ông gây sự ngày hôm qua xông lên từ phía đáy thuyền, nhưng lại bị cơn mưa đao của lũ thủy tặc đâm chết.

Mặc dù khi còn ở trong cung cũng đã từng trải qua chuyện chém gϊếŧ, nhưng Tần Tranh vẫn sợ tới mức trái tim run rẩy.

Cô nhanh chóng khép cửa và khóa lại.

Cô không biết Thái tử đang ở đâu, nhưng chắc chắn là bên ngoài còn nguy hiểm hơn trong khoang thuyền.

Nhưng trốn trên thuyền mãi cũng không phải là cách, bọn thủy tặc chắc chắn sẽ lục soát mọi nơi.

Tần Tranh nhìn quanh phòng, muốn tìm vũ khí phòng thân.

Đáng tiếc căn phòng này thật sự rất đơn sơ, đừng nói tới vũ khí sắc bén, ngay đến cả một cây gậy gỗ Tần Tranh cũng không tìm được.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đá mạnh, một giọng nói hung hãn vang lên: "Con mẹ nó, có người đang trốn trong khoang này."

Lưng Tần Tranh toát đầy mồ hôi lạnh, giữa thời khắc sinh tử, cô nhìn thấy chậu cây ở trên bàn.

Tần Tranh vô cùng căng thẳng, cô ôm chậu cây trốn sau cửa.

Chốt cửa không chịu được lực quá lớn, chẳng bao lâu cửa đã bị đá tung, một tên thủy tặc đầu trọc hung tợn bước vào. Trước khi hắn kịp nhìn thấy tình hình trong phòng thì Tần Tranh đang núp ở đằng sau đã giơ chậu cây lên và đập vào cái đầu trọc bóng lưỡng của hắn.

Một tiếng “bang” giòn giã vang lên.

Chậu hoa bằng đất nung vỡ nát, các mảnh vỡ tung tóe khắp nơi, đất và hoa vương vãi khắp người hắn.

Tần Tranh căng thẳng đến mức hô hấp cũng gần như ngừng lại, chờ thủy tặc ngã xuống đất.

Ngoài dự liệu, tên thủy tặc tuy hơi loạng choạng một chút nhưng vẫn chưa ngất mà còn quay người lại.

Trái tim Tần Tranh suýt nữa nhảy ra ngoài, may mà thủy tặc chỉ liếc nhìn cô bằng ánh mắt tối sầm, sau đó ngã nhào xuống.