Quyển 1 - Chương 6

“Thím người nói gì vậy? Lâm quả phụ là quả phụ, làm sao ta có thể cưới nàng?” Cố Hi nói. “Bởi vì chuyện của cha mẹ ta, tâm trạng của ta không tốt, hôm trước uống nhiều nên say ngã vào ven đường. Làm sao biết được Lâm quả phụ có ý xấu, lấy trộm tiền trong túi của ta. Buổi sáng hôm qua sau khi tỉnh rượu, đến nhà Lâm quả phụ đòi tiền. Ai biết được bọn họ cậy nhiều người nên đánh ta. Một cái nhà của quả phụ mà lại có mấy người đàn ông ở trong.” Nói xong, Cố Hi lại nói thầm vài câu.Mọi người nghe thế ngạc nhiên, không nghĩ tới chuyện là như vậy.

Nhưng tình huống cụ thể là sao bọn họ cũng không biết. Rốt cuộc là Lý Ái Quốc và Lâm quả phụ có quan hệ, hay là giống như Lý Ái Quốc nói? Nhưng có lời nói của Cố Hi, lời đồn sẽ không nghiêng về một phía.

Cố Hi dựa vào kí ức của Lý Ái Quốc về nhà, phát hiện cửa nhà đóng lại, trong ổ gà có tiếng gáy.

Lý gia có ba gian nhà đất mới, là sau khi Lý Ái Trung tham gia quân ngũ mới xây. Một gian là Lý Đại Ngưu và Trương Nhị Thúy ở, bên cạnh thông ra nhà bếp. Có thể nói, phải đi từ nhà bếp vào phòng bọn họ, sau đó từ phòng mở một cửa sổ hướng ra sân.

Một gian là của hắn, một gian là của Lý Ái Trung, Lý Hỉ Mai là con gái gả ra ngoài thì không có phòng. Nhưng mà thời đại này chẳng có con gái nhà ai lại về nhà mẹ đẻ ở.

Trừ ba gian nhà đất, còn có một phòng chứa củi, trong đó nuôi hai con heo, bên cạnh có một chuồng nuôi 6 con gà.

Nếu không phải Trương Nhị Thúy chết sớm, thì cũng là người số sướиɠ. Sau khi gả cho lan, việc đồng áng có cha con Lý Đại Ngưu làm, việc nhà đa phần là Lý Hỉ Mai làm.

Sau khi Lý Ái Trung vào quân ngũ, việc nông hay là việc nhà đều là vợ của hắn làm. Trương Nhị Thúy lấy lý do chăm sóc trẻ nhỏ chỉ ở nhà nấu cơm.

Cố Hi đẩy cửa gỗ: “Thành Đồ.” Từ khi hắn đến đây còn chưa gặp người con riêng này đâu. “Thành Đồ.”

“Ái Quốc….” vợ của Lý Nhị Ngưu ở cạnh nhà chạy tới, “Thành Đồ ở bên này ăn cơm. Ngươi xuất viện rồi? Chuyện của Lâm quả phụ xử lý xong chưa?”

Lý Nhị Ngưu là em trai của Lý Đại Ngưu, Cố Hi phải gọi vợ của Lý Nhị Ngưu là thím hai. Vợ của Lý Nhị Ngưu khi nói chuyện, ngó qua túi mà Cố Hi xách trong tay, nhìn cũng thật nặng, không biết trong túi có cái gì.

“Thím hai, ta đã xuất viện, mọi chuyện đã được xử lý tốt.” Cố Hi nói. “Chút nữa ta qua nhà thím đón Thành Đồ” nói xong hắn đi vào phòng. Lấy ra từ trong túi nửa gói kẹo sữa và hai cái bánh bao đi qua nhà bên.

Đối với đứa trẻ 6 tuổi Lý Thành Đồ, Cố Hi cũng mang theo chút tò mò.

Khi Lý Thành Đồ ăn cơm ở nhà Lý Nhị Ngưu, có nghe được tiếng Cố Hi gọi. Hắn cầm theo chén cháo khoai lang ăn hai ba miếng hết sạch, sau đó nói với vợ của Lý Nhị Ngưu. “Bà hai, con phải về nhà.”

Khi bé đi ra đến cửa thì chạm mặt Cố Hi đi vào.

“Ba… Ba ba…” hắn cẩn thận kêu một tiếng ba ba. Thật ra đối với Lý Thành Đồ, Lý Ái Quốc thân quen hơn so với Lý Ái Trung.

Từ khi bé được sinh ra, chỉ gặp Lý Ái Trung hai lần. Một lần là khi mẹ chết, một lần là khoảng thời gian trước, vợ chồng Lý Đại Ngưu chết. Nhưng mà, trẻ con với cha mẹ luôn mang theo ngưỡng mộ và hy vọng. Không nghĩ tới cha bé mang bé đưa cho chú nuôi.

Lý Thành Đồ cũng không ghét chú bé, bé còn nhỏ, vì mẹ bé phải làm việc nên bé là do Trương Nhị Thúy dạy dỗ.

Sau khi mẹ chết bé cũng đi theo Trương Nhị Thúy, Trương Nhị Thúy lên núi hái rau, cắt cỏ heo, đều mang theo bé. Chỉ là bây giờ Trương Nhị Thúy đã chết, trong thế giới của bé không còn ai cả.

Đây là lần đầu tiên Cố Hi nhìn thấy nam phụ của thế giới này, còn chưa trưởng thành, bé nhỏ, có hơi gầy, bé mặc quần áo bẩn, trên quần áo cũng có miếng vá, mặt nhỏ như bàn tay, dùng một ánh mắt đáng thương nhìn mình.

Ai có thể nghĩ đến đứa bé này sau khi lớn lên, sẽ lσạи ɭυâи cùng em gái mình, trả thù người cha là nam chính đã vứt bỏ hắn. Đương nhiên, vì cha hắn là nam chính, cho nên cuối cùng kết cục của hắn cũng thảm.

Cố Hi vươn tay, sờ đầu của Lý Thành Đồ: “Ba mua cho con bánh bao thịt, chờ chút nữa về nhà ăn đi.”

“Ba ba?” Trong mắt đáng thương hiện lên tia sáng. Còn nổi lên màu hồng, ánh mắt không thể tin nhìn Cố Hi. Thật ra đối với bé, từ khi Lý Ái Trung đưa bé cho Lý Ái Quốc nuôi, bé vẫn luôn sợ hãi, khẩn trương. Bé lo lắng chú cũng coi bé là trói buộc sau đó mang đi cho.

Thực tế là sau khi Lý Ái Trung rời đi, Lý Ái Quốc cũng không quan tâm đến Lý Thành Đồ. Lý Ái Quốc vốn dĩ là người ham ăn biếng làm, không biết làm người, nhưng hắn làm người không xấu. Từ nhỏ Trương Nhị Thúy chăm sóc hắn từ chân đến đầu, hắn làm sao biết chăm sóc người khác.

Sau khi Trương Nhị Thúy và Lý Đại Ngưu chết, mọi chuyện của hắn đều do Lý Hỉ Mai chăm sóc.

Hắn không biết nấu cơm, là Lý Thành Đồ nấu cơm cho hắn ăn.