Chương 17: Muốn sư tôn thay ta triệu hoán thần vũ.

"Sư tôn dắt tay ta." Đường Mộ Tri lau sạch nước mắt, đưa tay đến.

Sở Thính Vũ nắm lấy tay nàng, trong lòng nghĩ vẫn là nên truyền âm cho Tạ Đường trước, để nàng đến Thiên Thạch động, còn mình thì đi tìm Lục Minh Nguyệt.

Cái "Thẻ nữ chính trải nghiệm" này chính là cùng nữ chính đi tìm tiểu sư muội? Thế này cũng ngược cẩu* quá đi chứ.

*Ngược đãi người độc thân.

Sở Thính Vũ đưa Đường Mộ Tri tiếp tục đi về phía trước, nếu nàng đoán không sai thì chắc hẳn Lục Minh Nguyệt đang ở trong vùng đầm lầy.

Nếu hệ thống đã đưa cô đến đây, còn nói gì mà mở ra cốt truyện ẩn, vậy chắc chắn cách không xa vùng đầm lầy.

Sương mù dạy đặc dần tan, bọn họ đã gần đến đáy Kiếm Cốc, Sở Thính Vũ nhớ đến Tạ Đường có nói ngàn vạn lần đừng đi về hướng tận cùng đầm lầy của Kiếm Cốc, nếu không sẽ gặp nhiều nguy hiểm khó lường, nàng lặng lẽ tự thắp cho bản thân một nén nhang.

Có điều.......đi chung với nữ chính, chắc sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm đâu nhỉ?

Sở Thính Vũ nhìn Đường Mộ Tri vẫn dính chặt vào người mình, giống như có chút sợ hãi, thế nên muốn vỗ vỗ tay nàng, nói một câu không sao, không ngờ đột nhiên có một vật đen kịt ép đến.

"Cẩn thận, là dơi đen!" Sở Thính Vũ lập tức ôm lấy Đường Mộ Tri, lăn xuống đất.

"Sư tôn......"Đường Mộ Tri bị Sở Thính Vũ ôm trong lòng, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người nàng, cũng vô thức ôm chặt lấy nàng.

Không biết qua bao lâu, âm thanh bên tai đã biến mất, Sở Thính Vũ mới mở mắt ra, "Không sao chứ?"

"Không sao, sư tôn." Đường Mộ Tri nhìn nàng.

Sở Thính Vũ ngẩng đầu, phát hiện cảnh vật trước mắt đã thay đổi, bọn họ hình như đã bước vào một kết giới kỳ quái.

Nơi đây sương mù lợn lờ, ngoại trừ những tảng đá lớn, xung quanh không còn thứ gì khác, đến cây cối cũng không có. Sở Thính Vũ kéo Đường Mộ Tri đứng lên, vừa định mở miệng, một cái đuôi lông đột nhiên xuất hiện sau tảng đá.

"Sư tôn, đó là..."

Cái đuôi lông hiện thân, nó đi ra từ sau tảng đá, thân trắng tuyết không nhiễm bụi, ánh mắt xanh sẫm, bề ngoài như một con cáo, bên hông còn có một đôi cánh trắng.

Là Bạch Vĩ Thú.

Sở Thính Vũ đơ người, Bạch Vĩ Thú hừ nhẹ vài tiếng, đã tiến lại gần, nó nhận ra là Sở Thính Vũ, đi đến âu yếm cọ cọ mặt nàng.

"Tiểu Bạch quay về đây." Một giọng nói khàn khàn truyền đến.

Sở Thính Vũ quay đầu nhìn, thanh âm đến từ một ông lão, một đầu tóc trắng, hai mắt nheo lại, có chút thần thái. Ông lão chậm rãi đi đến trước mặt Sở Thính Vũ cùng Đường Mộ Tri, Đường Mộ Tri lùi lại vài bước, Sở Thính Vũ chắn trước mặt nàng, mở lời trước: "Sở Thính Vũ sư tôn Chu Họa Môn ở Bắc Thanh Sơn, không cẩn thận lạc vào kết giới của đạo hữu, mong ngài thông cảm."

"Hai vị đến không phải để tìm Thần vVũ* sao?" Ông lão cười híp mắt vuốt chòm râu trắng.

*Thần Vũ là một phần thân thể của Nữ Oa cắt ra nên Đàn và công pháp cũng thích hợp cho nữ sử dụng. Võ Học đi kèm Thần Vũ là Thần Vũ Quyết. Thần Vũ Quyết tạo ra âm ba dào dạt, có thể nhϊếp phục, thôi miên, mê hoặc nhân tâm. (nguồn: fandom.com)

Thần Vũ?

Sở Thính Vũ cau mày, chỉ nghe ông lão tiếp tục nói: "Lão hủ* còn tưởng các ngươi đến tìm thần vũ, nên mới đem hai người dẫn vào trong kết giới vùng đầm lầy."

*Lão già cổ hủ (ý khiêm tốn).

【Hệ thống: Thành công đi đến địa điểm nhận kiếm, thẻ nữ chính trải nghiệm đã hết hiệu dụng, mong đợi lần giao dịch tiếp theo của ngài.】

Sở Thính Vũ nghe được thông báo của hệ thống.

Thì ra thẻ nữ chính trải nghiệm là khiến cho nàng cùng nữ chính đi lấy kiếm.......

Nhưng kiếm của Đường Mộ Tri không phải lấy ở Thiên Thạch động sao, sao lại có thể ở đây được. Sở Thính Vũ nhìn bốn góc xung quanh, nàng chưa từng đến đây lần nào, nếu đây là nơi lấy kiếm, vậy có lẽ đây là nơi thứ ba không được công bố mà lúc Tạ Đường nhắc đến.

"Sư tôn.." Đường Mộ Tri kéo kéo vạt áo Sở Thính Vũ, nấp sau lưng nàng.

Sở Thính Vũ nắm chặt tay nàng, thành khẩn nói với ông lão: "Thật ra hôm nay là ngày hai vị đồ đệ của ta đến Kiếm Cốc để lấy kiếm, một trong hai người không cẩn thận xảy ra chuyện, không thấy người đâu nữa, nên ta mới đến đây tìm nàng."

Ông lão cười cười, "Vị đệ tử còn lại của ngươi đã ở trong động Thần Vũ thϊếp đi rồi."

"Là tiểu sư muội sao?" Đường Mộ Tri gấp gáp hỏi.

"Để ta nhớ, không cẩn thân bị hỏa đằng quấn kéo vào đây chỉ có một, có lẽ là tiểu sư muội trong lời cô nói." Ông lão sờ sờ lông Bạch Vĩ Thú, bắt đầu giới thiệu: "Đây là nơi tận cùng của Kiếm Cốc, cũng là đầm lầy, lão hủ được trồng từ một cây liễu phụ trách canh giữ đầm lầy, không cần phải nói, lúc nảy nhìn thấy hai vị bước vào đây, còn tưởng rằng là đến động Thần Vũ để tìm Thần Vũ."

Thì ra là NPC* do hệ thống phái đến.....

*NPC thường được sử dụng để thể hiện các vai trò phụ, như nhân vật phụ, quân địch, hoặc nhân viên trong trò chơi.

Sở Thính Vũ sờ sờ mặt.

Ông lão nói: "Nếu hai vị đã có duyên vào được kết giới của ta, liền có tư cách chọn một thanh Thần Vũ."

Chọn lựa Thần Vũ?

Sở Thính Vũ không ngờ đến, không lẽ nàng nhớ lộn rồi sao, Thanh Mộng kiếm của nữ chủ không phải tìm được ở Thiên Thạch động, mà là có được ở vùng đất đầm lầy sao?

Sở Thính Vũ nói: "Cái này không vội, trước tiên phiền ngài đưa chúng ta đi tìm tiểu đồ đệ của ta đã, ta hơi lo lắng cho nàng."

Ông lão đem theo Bạch Vĩ Thú, tiến về phía động Thần Vũ, ông ấy nói: "Nữa tháng trước là ngươi chữa thương cho tiểu Bạch sao?"

Sở Thính Vũ gật đầu.

"Đa tạ." Ông lão mỉm cười.

Bạch Vĩ Thú cũng ô vài tiếng, vui mừng ngoe nguẩy cái đuôi.

So với Thiện Thạch động thì động Thần Vũ càng ấm hơn, bên cạnh có một dòng nước nhỏ chảy, dòng nước nhỏ chảy qua những tảng đá kì lạ, dẫn vào một đám cỏ dại cạnh bên.

Trong hang động trống có một chiếc giường bạch ngọc, nằm trên giường là một thân ảnh gầy gò, người đó tựa hồ đang ngủ say.

"Sư tôn, là tiểu sư muội." Đường Mộ Tri kéo kéo tay nàng.

Ông lão nói: "Đồ đệ của ngươi đã ngủ rồi, có thể gọi cô ấy tỉnh dậy."

Sở Thính Vũ đi đến, mặt Lục Minh Nguyệt đỏ hừng hừng, hơi thở đều đặn, như đã ngủ say.

"Vẫn là đừng đánh thức con bé." Sở Thính Vũ xoa xoa trán nàng, "Để nàng ngủ thêm chút nữa đi."

Đường Mộ Tri chỉ nhìn qua Lục Minh Nguyệt một lần, cảm thấy an tâm rồi lại khoác lấy tay Sở Thính Vũ.

Ông lão nói: "Tiểu Bạch sẽ trông cô bé, hai vị theo ta vào trong động Thần Vũ lấy kiếm đi."

Sở Thính Vũ gật đầu, nàng đi phía trước, để Đường Mộ Tri có thể với tới nàng.

Bên trong động Thần Vũ so với bên ngoài có hơi nhỏ, ba người đứng có chút chật, Sở Thính Vũ nhìn thấy nơi đây có rất nhiều hộp vuông nhiều màu sắc, có nhỏ có lớn, còn có những hộp chen chúc không vừa chất đống trong góc.

Ánh mắt ông lão đánh vòng giữa Sở Thính Vũ cùng Đường Mộ Tri, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Đường Mộ Tri, "Là ngươi lấy Thần Vũ đúng không?"

"Đúng thế." Đường Mộ Tri thấp thỏm mở miệng: "Sư tôn của ta đã có kiếm rồi."

Ông lão nói: "Thần Vũ ở chỗ ta luôn luôn xuất hiện một đôi, chỉ có duy nhất thanh kiếm đó mới có thể triệu hoán thanh còn lại, hay là ngươi lấy thanh kiếm cũ của ngươi ra, xem thử có thể gọi được thanh kiếm thích hợp với nó không."

Lòng bàn tay Đường Mộ Tri ướt đẫm mồ hôi, "Nhưng mà.....kiếm của ta đã gãy rồi."

Sở Thính Vũ đột nhiên nhớ lại, lúc ở động Thiên Thạch Đường Mộ TRi vì cứu Lục Minh Nguyệt, nên kiếm bị Mặc Chủy Điểu mổ gãy rồi.

Ông lão vừa nghe, lập tức lúng túng, "Nếu kiếm đã gãy, vậy khả năng triệu hoán được một thanh Thần Vũ rất mong manh."

Đường Mộ Tri gục đầu, không biết nên làm thế nào mới tốt, Sở Thính Vũ nhịn không được khi thấy bộ dạng khổ sở của nàng, liền nói: "Thế còn cách nào có thể triệu hoán Thần Vũ không?"

"Có, lão hủ vừa nói đấy, Thần Vũ xuất hiện một đôi, chỉ có duy nhất thanh kiếm đó mới có thể triệu hoán thanh còn lại, nếu có kiếm thích hợp với Thần Vũ, đương nhiên có thể gọi ra......."

Thích hợp với Thần Vũ......trong động Thiên Thạch Lục Minh Nguyệt lấy được roi Tinh Hà, đó không phải thứ có thể triệu hoán vũ khí của Đường Mộ Tri sao?

Sơ Thính Vũ vội nói: "Vị đồ đệ kia của ta đã lấy được vũ khí, chi bằng để nàng thử xem sao."

Đường Mộ Tri ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt phức tạp.

Lão hủ vuốt râu, mỉm cười gật đầu: "Có thể thử xem."

***

Lục Minh Nguyệt cảm giác có người lắc nhẹ người nàng, hàng mi run run, hé mắt ra, chớp chớp mắt, những thân ảnh trước mắt chồng lên nhau.

"Sư tôn.....sao ngươi lại đến đây, con đang ở đâu đây?"

"Sư tôn biết con đi lạc, đến đây tìm con." Sở Thính Vũ xoa trán nàng, "Con yên tâm, đã không sao rồi."

Lục Minh Nguyệt nhìn thấy Sở Thính Vũ, trong lòng cũng yên tâm không ít, nàng dụi mắt mình, ấm ức nói: "Sư tôn, lúc nảy là dây leo kéo con đi."

"Đúng thế, khiến sư tôn của con lo muốn chết." Sở Thính Vũ dùng ngữ khí an ủi nói: "Nhưng bây giờ không sao rồi."

"Thế sư tỷ đâu?"

Sở Thính Vũ nghe nàng hỏi về Đường Mộ Tri, mới kể cho nàng nghe chuyện Thần Vũ, Lục Minh Nguyệt vừa nghe mình có thể giúp Đường Mộ Tri triệu hoán Thần Vũ, lập tức nói: "Ta nghe lời sư tôn, ta đến giúp sư tỷ."

Sở Thính Vũ dắt Lục Minh Nguyệt vào động Thần Vũ, nàng vừa tiến vào, liền cảm giác được Đường Mộ Tri nhìn nàng với anh mắt buồn bực.

"Nơi đây thật nhỏ....." Lục Minh Nguyệt lầu bầu.

Sở Thính Vũ vỗ vỗ vai nàng, giọng điệu mong đợi, "Minh Nguyệt, lấy vũ khí của con ra thử xem."

Lúc trước nàng thật sự không nghĩ đến chuyện này, kiếm của Đường Mộ Tri đã gãy, vừa hay Lục Minh Nguyệt lấy được vũ khí, hơn nữa Thần Vũ trong động này vừa vặn là xuất hiện một đôi.

Mọi chuyển diễn ra thật trùng hợp.

Lục Minh Nguyệt lấy từ trong lòng ra một chiếc roi dài, đuôi roi tỏa ra ánh sáng trắng nhạt, Sở Thánh Vũ thấy trên roi có những hình thù hoa văn ngôi sao phức tạp, vừa nhìn đã biết là roi Tinh Hà.

Roi Tinh Hà vô cùng mềm, một khi quấn vào người không thể nào vùng vẫy, càng cử động càng bị quấn chặt, trói đến khi người khác không còn hơi thở.

【Hệ thống: +10 ma tính nội đan nữ chính.】

Sở Thính Vũ: ? Tại sao ma tính lại gia tăng chứ?

Hệ thống không trả lời nàng.

Lục Minh Nguyệt nhẹ nhàng hỏi: "Sư tôn, con phải giúp sư tỷ triệu hoán Thần Vũ như nào thế?"

"Chỉ cần tích đầy linh lực là được." Ông lão nói thay Sở Thính Vũ.

Đường Mộ Tri vẫn luôn dứng trong góc, không biết đang nghĩ gì trong lòng, Sở Thính Vũ quay đầu nhìn nàng, lại cảm thấy nàng đang tức giận.

A? Ngươi tức giận cái gì chứ.

Sở Thính Vũ không biết Đường Mộ Tri bị gì, là đang giận nàng sao? Sở Thính Vũ cạn lời, vừa định muốn đến chỗ nàng ta nói gì đó, nhưng bị Đường Mộ Tri nắm lấy tay, nàng có chút tâm tư, nói: "Sư tôn, người cũng phải thử."

"Ta thử? Thử cái gì chứ." Sở Thính Vũ cau mày.

"Sư tôn phải lấy Kim Phong kiếm ra."

Sở Thính Vũ đã hiểu ý của nàng, bó tay: ".....Đứa trẻ này làm sao vậy, vi sư sao có thể gọi ra được Thần Vũ của con?"

Khóe môi Đường Mộ Tri cong xuống, dường như trên mắt phủ lên một màng nước mỏng, "Sư tôn không muốn, là vì cảm thấy ta không có tư cách, không xứng để sư tôn thay ta triệu hoán Thần Vũ sao?"

Hai việc này có ăn nhập gì nhau đâu, sao lại nói đến chuyện xứng hay không rồi.

Sở Thính Vũ thấy nàng sắp khóc đến nơi, chỉ có thể xoa xoa đầu nàng, dỗ: "Được được được, sư tôn đợi sư muội con thử xong sẽ rồi lại đến lượt ta, có được không?"

Dù sao thì Lục Minh Nguyệt gọi ra rồi, cũng không tới lượt mình.

"Ừm." Đường Mộ Tri lau nước mắt trên khóe mắt, tiếp tục kéo tay Sở Thính Vũ.

"Nói con vài câu con đã khóc rồi, càng lớn càng không nghe lời." Tuy rằng Sở Thính Vũ nói thế, nhưng vẫn theo thói quen, giúp nàng kéo thẳng vạt áo.

—————————————————

**GÓC BÁN MANH: Cho mình xin một bình chọn nha :3**