Chương 26: Ngũ hoàng tử

Những bánh xe lăn đều, nghiền nát cỏ xanh phủ kín mặt đất. Cỗ xe chạy rất nhanh, thậm chí có hai, ba bông hoa mộc lan đang hé nụ hoặc đang nở rộ nhô ra khỏi tường, những cánh hoa của chúng theo gió rải khắp bầu trời, những cánh hoa màu hồng rực rỡ rụng xuống, chỉ còn lại nhụy vàng thơm ngát, biệt lập nơi chân tường cung điện cổ điển.

Lúc này, trong cỗ xe lắc lư chỉ có hai người ngồi. Trần Hiểu Nguyệt nhếch khóe môi, vén rèm nhìn ra ngoài:

“Thi Thi, hoa mộc lan trắng mùa này đẹp thật đấy.” Nàng duỗi ngón tay thon dài ra để đón những cánh hoa rơi xuống lòng bàn tay. Nâng bàn tay lên, những cánh hoa trắng hồng hiện ra trước mắt nàng.

Đỗ Thi Thi ngước mắt lên và bắt gặp đôi mắt hạnh lấp lánh của công chúa, mở miệng nói:

“Đúng là rất đẹp.”

"Nhưng mà," Trần Hiểu Nguyệt đột nhiên dừng lại, nàng gập những ngón tay mảnh khảnh của mình lại, toàn bộ cánh hoa màu hồng đều bị nàng bóp nát, những mảnh vụn phát ra âm thanh sột soạt khi nàng cọ xát móng tay, trông rất đáng thương, “Dù có đẹp đến mấy rồi cũng sẽ phai tàn.” Giọng nàng rất nhẹ nhàng, giống như trong một giấc mơ, dệt nên một lời nói dối hoàn hảo.

Đỗ Thi Thi im lặng nhìn động tác của nàng, thầm nghĩ nếu người đã nói như vậy thì đừng trách ta tàn nhẫn.

Trần Hiểu Nguyệt đưa Đỗ Thi Thi đến cung điện của Ngũ hoàng tử, trên đường thỉnh thoảng lại hàn huyên vài câu.

Mãi đến khi xe ngựa dừng tới trước cửa cung, nàng mới bị Trần Hiểu Nguyệt thân mật kéo vào.

Đỗ Thi Thi ngay lập tức nhìn thấy một nhóm cung nhân đang đứng trên hành lang, nhìn xung quanh có cả nam nhân, nữ nhân và trẻ con, nhưng tuyệt không có một thiếu nữ độ mười bốn, mười lăm tuổi nào.

"Thi Thi, lát nữa gặp mặt Ngũ Hoàng đệ, ngươi nhất định phải gọi hắn là điện hạ."

"Vâng."

Ngay lập tức, Đỗ Thi Thi nghe thấy từ cuối hành lang dài hun hút truyền đến một trận thanh âm xao động.

Nàng ngước mắt lên và nhìn thấy trước mắt là một chàng trai trẻ với mái tóc đen rối tung, mặc bộ xiêm y đỏ có hoa vàng và những chú bướm sặc sỡ, đi chân trần bước từng bước trên sàn hành lang.

Khuôn mặt hắn rất đẹp, đôi mắt đen sâu, nhưng thứ tô điểm cho gương mặt ấy là nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt và đôi môi đỏ.

Hắn đẹp như tiên tử không thuộc về thế gian trần tục, nghĩ thế nào cũng không phải chỉ là một hoàng tử bình thường.

“Ngũ hoàng tử điện hạ.” Một đám cung nhân lần lượt quỳ xuống.

“Đứng dậy.” Đỗ Thi Thi nghe thấy một giọng nói trong trẻo và trẻ trung vang lên, nàng lập tức nhìn về phía chàng trai trẻ.

Không ngờ ánh mắt Trần Bách Lạc cũng đang liếc về phía này, hắn không nhìn tỷ tỷ của mình mà nhìn cung nữ nhỏ xinh mặc y phục màu hoa oải hương bên cạnh.

"Hoàng đệ, hôm nay đệ dậy sớm thế." Trần Hiểu Nguyệt cười hắc hắc, tiến lên nắm lấy tay của hắn, không ngờ hắn lại gạt đi, khiến Trần Hiểu Nguyệt xấu hổ lùi lại.

"Không nhọc lòng hoàng tỷ quan tâm."

"Thật sao, hoàng đệ, hôm nay hoàng tỷ thân yêu mang quà đến cho đệ mà."

Nghe đến đây, Đỗ Thi Thi ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào Trần Hiểu Nguyệt, quà?

"Quà?"

"Chính xác." Trần Hiểu Nguyệt nắm tay Đỗ Thi Thi đang đứng bên cạnh.

“Nhưng ta không cần dùng đến.” Trần Bạch Lạc liếc nhìn Đỗ Thi Thi.

“Không dùng đến? Nửa đêm để nàng ta hầu hạ không phải tốt sao.” Trần Hiểu Nguyệt bỗng nhiên cười, trông không hề có chút nhân tính.

"Nửa đêm? Tỷ muốn nàng ta đến tìm chết sao?" Nửa đêm, chính hắn sẽ phát bệnh và nổi điên lên, bất cứ ai đến gần đều có thể bị hắn tàn nhẫn gϊếŧ chết.

Trước đó chỉ là nói chuyện phiếm thôi, sao Trần Tiểu Nguyệt có thể coi là nghiêm túc?

"Nàng nói nàng có năng lực, sẽ không để cho bản thân..." Trần Tiểu Nguyệt quay đầu nhìn nàng đầy ẩn ý, trong đôi mắt đen láy tràn ngập sự lãnh đạm thâm sâu.

Đỗ Thi Thi cũng đáp lại nàng bằng một cái cười lạnh.

“Tỷ định đổi lấy đèn Phật ngọc phải không?”

Đỗ Thi Thi không hiểu tại sao hắn lại lạnh nhạt với hoàng tỷ của mình như vậy.

“Đúng, mang tới đây.” Trần Tiểu Nguyệt bỗng nhiên hưng phấn, xòe tay hướng về phía hắn.

“Cho dù tỷ có đưa mười chiếc đèn này cho Tam ca, huynh ấy cũng sẽ không ưa tỷ.” Trần Bạch Lạc cầm chiếc hộp mà cung nhân mang đến, đưa nó cho Trần Hiểu Nguyệt.

"Đệ không cần nói cho ta cũng biết. Cung nữ này từ giờ sẽ ở cùng đệ một tháng."