Chương 4: Lí trí bị câu đi triệt để.

Một tuần trôi qua, Kỷ Vân dường như đã nuôi dưỡng thói quen đến phòng bệnh của Dương Bạc Hi, đúng giờ lại tự giác gọi thức ăn, đúng giờ lại khám bệnh, truyền thuốc. Có lẽ bởi vì cảm nhận được cô thật sự cô độc trong thế giới của chính mình, cũng không có một ai tới lui chăm sóc cô, sâu trong lòng anh cũng cảm thấy một tia chua xót thay cho cô gái ấy.

Không phải anh không biết, dạo gần đây Mộ Bách Tiêu đang bận rộn bên cạnh ai. Nếu là trước kia có lẽ tim anh sẽ rất đau... Nhưng không hiểu vì sao dạo gần đây thỉnh thoảng mới nghĩ tới,cảm giác đã không còn quá mãnh liệt như trước nữa.

Nhìn Dương Bạc Hi mỗi ngày đều đặn ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn. Cơ thể được nghỉ ngơi điều độ, ăn uống tẩm bổ liên tục, chỉ mới một tuần mà cô đã thay đổi rõ rệt, trong lòng anh không hiểu sao lại cảm thấy thật tốt...

Sau khi kết thúc ca mổ quan trọng, đã là rất trễ giờ cơm trưa, Kỷ Vân không khỏi có chút sốt ruột, bước chân vô thức trở nên nhanh hơn hướng về phòng bệnh của cô.

Ưʍ... Có lẽ là vì sự lo lắng xuất phát từ một vị bác sĩ đối với bệnh nhân của mình...anh tự trấn an tâm trạng đang cực kỳ khẩn trương bất ổn của bản thân.

Căn phòng vẫn luôn như vậy, yên tĩnh giống như con người cô.Xoay nhẹ nắm tay, giọng nói khàn khàn từ tính đầy sự lo lắng đã vang lên trong không gian tĩnh mịch.

- Để cô chờ lâu rồi...

Những từ ngữ còn lại, Kỷ Vân dường như đã quên mất nên nói gì.

Một trận gió thổi qua cửa sổ, chiếc rèm che màu trắng tinh khẽ tung bay che đi một vài ánh mặt trời.

Mái tóc đen dài như hải tảo mềm mại, nhẹ nhàng nhảy múa trong không trung, đẹp không tả xiết.

Khoảng khắc cô khẽ quay đầu nhìn anh, đôi gò má trắng mịn phớt hồng, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, thanh tú như hoa lê.

Hàng lông mày đen nhánh cong cong cực kỳ yêu kiều, đôi môi đỏ đầy đặn hờ hững câu nhẹ khóe môi, đôi mắt hoa đào long lanh, tĩnh lặng như một dòng sông...

Cô ngồi trên ghế sopha, đã thay đi đồ bệnh viện rộng thùng thình, mặc vào một chiếc đầm dây màu trắng thanh nhã để lộ ra xương quai xanh gợi cảm cùng bờ vai tinh tế, ôm sát bộ ngực căng tròn cuốn hút cùng vòng eo nhỏ nhắn chỉ bằng nắm tay. Từ vòng eo chiếc váy nhẹ nhàng buông lơi xòe rộng qua gối để lộ bắp chân trắng nõn, gót chân hồng hào nhỏ nhắn cong cong như vỏ sò ẩn hiện trong đôi giày cao gót màu bạch kim.

Dung mạo cô thực sự quá mê người. Vẻ đẹp mê người đó kết hợp cùng khí chất vân đạm phong khinh, vừa thanh lãnh, vừa cao ngạo mà hiếm người con gái nào có được thật dễ dàng khiến người khác trở nên mê muội, thần hồn điên đảo...

Trái tim Kỷ Vân bắt đầu đập loạn, tâm tư bất giác hoảng hốt. Anh âm thầm hít một hơi thật sâu bước vào.

Lúc này mới biết đến sự hiện diện của người đàn ông cao lớn xa lạ bên cạnh cô, không hiểu sao tâm trạng lại trở nên nóng bức lạ thường, giống như một phong cảnh đẹp nhất, lại phải chia sẻ cùng một người xa lạ. Lại nghĩ đến chắc hẳn tên khốn đó cũng đang ngắm nhìn cô không rời, anh thật sự chỉ muốn lôi hắn đuổi ra khỏi cửa.

Cố gắng che giấu nội tâm phức tạp, anh bình tĩnh bước vào ngồi xuống bên cạnh cô như khẳng định chủ quyền. Đôi chân dài ngạo nghễ gác lên chân còn lại, một bộ dáng chân dài vai rộng áp đảo chúng sinh, cánh tay thon dài nhẹ nhàng tháo gọng kính vàng và khẩu trang đặt vào túi áo blue, để lộ đôi mắt đẹp cùng đôi chân mày sắc nét câu hồn người.

Sóng mũi cao thẳng hoàn hảo như dùng bút vẽ lên cùng đôi môi mỏng hơi cong nhẹ mang lại một cảm giác thanh tuấn như sương mai, có chút dịu dàng, cũng có chút cấm dục.

Ánh mắt anh vừa đen vừa sâu hút, cười như không cười nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, ngón tay sạch sẽ cùng khớp xương rõ ràng không nhịn được vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, giọng nói bất giác cũng trở nên dịu dàng như dòng suối mát chảy vào tim Bạc Hi.

- Tôi vừa hoàn thành ca mổ quan trọng, đồ ăn sẽ lên nhanh thôi.

Cô đã từng tưởng tượng ra hắn rất nhiều lần khi viết về hắn, một nhân vật mà cô cảm thấy mình đã đặt nên rất nhiều tâm tư và cảm xúc.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt thanh tuấn bằng xương bằng thịt ấy ngay trước mắt, đưa tay liền có thể chạm, gần một chút liền có thể ôm. Trái tim đột nhiên lại trở nên xúc động lạ thường.

Ngón tay thon dài mịn màng vô thức chạm vào gò má cương nghị anh vuốt ve. Đôi mắt hoa đào của cô nhìn anh không rời, lúc này lại mang theo một chút đa tình và quyến rũ như muốn lấy mạng đối phương.

Cảm xúc mềm mại tinh tế từ ngón tay chạm vào da thịt như dòng điện chạy dọc cơ thể khiến máu huyết trong người anh như sôi trào.

Khoảng khắc anh vô thức chạm vào chiếc cằm nhỏ tinh xảo, cúi người nhẹ nhàng dùng lưỡi tách đôi môi đỏ mọng, có lẽ lý trí anh sớm đã bị cô câu đi triệt để rồi...