Chương 12

A Triệt nhìn chằm chằm vào mắt tôi, gằn từng chữ hung hăng nói:

"Chi Vi, tôi sẽ không bao giờ rời xa cô."

“Cậu vừa gọi tôi là gì?” Tôi tức giận mắng cậu ta: “Ai cho phép cậu gọi tôi bằng tên thật!”

"Cậu còn tỉnh táo nhớ mình là ai không? Cậu vẫn chưa rời khỏi tôi đâu đấy!"

"Lâm, Chi, Vi." A Triệt nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, cậu ta không hề tỏ ra sợ hãi và hoàn toàn không có một chút cung kính mà một người hầu nên có.

"Tôi…"

Bốp!

Tôi vừa tát vào mặt cậu ta.

Mưa phùn rả rích tí tách rơi xuống mặt cậu ta.

“Sao cậu dám làm thế?” Tôi đẩy cậu ta ra, vội vàng sửa sang lại quần áo của chính mình rồi thoát khỏi vòng tay cậu ta.

Cái tát này giúp tâm trí A Triệt bình tĩnh trở lại.

Cậu ta đứng dưới mưa, mặt nghiêng sang một bên, toàn thân đều bị ướt sũng.

Cuối cùng cậu ta cũng trở lại là cậu bé trầm lặng và lạnh lùng như xưa.

Nhìn thấy bộ dáng cô đơn của cậu ta, trong lòng tôi lại sinh ra một tia đau lòng.

Tôi cũng thật tàn nhẫn, dù sao đứa trẻ này đã ở bên cạnh tôi ngần ấy năm, tôi lại đột nhiên yêu cầu cậu ta rời đi, cậu ta không phát điên mới là lạ!

Tôi nhớ rằng lần cuối cùng tôi thấy A Triệt mất kiểm soát cảm xúc là khi tôi muốn đuổi cậu ta đi lần đầu tiên cách đây năm năm.

"A Triệt..." Tôi quay lại chỗ cậu ta, nhặt chiếc ô lên, kiễng chân và giơ nó che lên đầu cậu ta.

Tôi muốn từ từ bĩnh tĩnh nói chuyện với cậu ta.

Đột nhiên, A Triệt bất ngờ bướng bỉnh nắm lấy tay tôi đang cầm ô, cậu ta giữ chặt tay tôi, trong hai mắt thể hiện rõ sự cố chấp:

"Cô chủ, tôi sẽ không bao giờ rời xa cô!"

"Cô nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Thằng nhóc này!

Tôi tức giận cực kỳ, nhất thời không biết phải nói gì, tôi thực sự bị sốc trước ánh mắt ngoan cường của cậu ta, cậu ta thực sự cứng đầu quá!

"Được rồi, không rời xa cậu nữa." Tôi không nói nên lời hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một câu như thế để đáp lại, nhìn thẳng vào đôi mắt không còn chút dịu dàng của cậu ta, tôi cười khẩy:

“Vậy cậu đi tìm bạn gái đi.”

Đôi mắt của A Triệt dường như muốn xé nát tôi.

Một lúc sau, cậu ta ném chiếc ô xuống, còn tôi thì đứng dưới gốc cây.

Rồi nghênh ngang rời đi.

“Thật là một đứa trẻ…” Tôi lắc đầu, cảm thấy hơi mệt mỏi rồi quay người tiếp tục đi sâu hơn vào trong vườn.

“Cô cứ như thế là đã làm tan nát trái tim cậu ta đấy, thật vô tâm…” Một giọng nói kỳ lạ đột nhiên vang lên từ khu rừng phía sau tôi.

Tôi quay lại và thấy một người đàn ông mặc bộ vest trắng đang chậm rãi bước ra khỏi tán cây dưới mưa.

“Thì ra đây chính là cái gọi là Cậy sủng mà kiêu sao?”

Người đàn ông đẩy cành cây hoa anh đào sang một bên và từng bước một đến gần tôi.

Chuông báo động trong đầu tôi nhất thời vang lên ầm ĩ, tôi lập tức lùi lại, vung chiếc ô trong tay lên, chĩa thẳng đầu ô vào cổ họng người đàn ông.

"Anh là ai?"

Tôi lạnh lùng nói,

"Sao anh có thể vào được đây?"

*

Người đàn ông mặc áo trắng mỉm cười rạng rỡ, nụ cười này khiến tôi không khỏi nghĩ tới mỗi lần Lý Nghiệp ngoài cười nhưng trong không cười với tôi.

Tôi hơi lùi lại một chút.

"Đừng sợ." Anh ta nhướng mày nhìn tôi, sau đó dễ dàng né tránh chiếc ô của tôi, anh ta đưa tay ra đến gần bên tai tôi, dùng đầu ngón tay vân vê những bông hoa đào đang cài bên tai tôi.

Rồi nhẹ nhàng ném nó sang một bên.

“Tôi chỉ là một người tới đưa tài liệu.”

Người đàn ông mặc áo trắng giơ bàn tay sau lưng lên, bên trong là một chiếc túi da bò có in chữ “Tập đoàn Lý thị”.

Có lẽ vì nhìn thấy sự tức giận trong mắt tôi sau khi anh ta vứt hoa của tôi đi nên người đàn ông lại cố tình giẫm lên những bông hoa trên mặt đất và tiến lại gần tôi.

"Nhưng thật ra bà Lý, chồng cô vừa mới qua đời không lâu, vậy mà cô đã tỏ ra thân mật khăng khít với vệ sĩ của mình như thế, lại là còn ở ngay trong vườn hoa biệt thự mà người chồng đã chết để lại khi còn sống. Chậc chậc chậc, tôi nhớ trước kia hình như ông Lý cũng đâu thích hoa bỉ ngạn đâu nhỉ?"

Anh ta liếc nhìn những vết lớn màu đỏ tươi đầy mê hoặc trong ngôi nhà kính đối diện.

Ánh mắt tôi trở nên đầy lạnh lùng, thay vì trả lời câu hỏi của anh ta, tôi liền lớn tiếng hỏi ngược lại:

"Là ai kêu anh tới, là ai đã đưa tập tài liệu cho anh?"

"Là ai tôi cũng không biết." Người đàn ông nhún vai: "Tôi chỉ là một tên lính lâu năm dưới quyền ông chủ của tôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng được nhìn thấy mặt mũi của ông chủ. Cô có biết ông Triệt là ai không? Ông chủ yêu cầu tôi giao đồ cho anh ta và chỉ có mình anh ta mới được quyền nhận lấy."