Chương 4

Trì Niệm trốn ở phía sau tủ lạnh phòng bếp, như đạo tặc lén lút nhìn về phía người đàn ông đang ngồi thẳng người trong phòng khách.

“ô ô ô, thật sự là oan nghiệt nha!”

Đào Nhạc móng vuốt đang cầm thẻ căn cước của Đoạn Mục Chi, líu lưỡi nói “Cực phẩm nha, cực phẩm nha! Trì Niệm bây giờ tớ có thể trăm phần trăm khẳng định, cậu lúc đó nhất định là coi trọng khuôn mặt của người học đệ này.

Trì Niệm mạnh mẽ quay đầu hung ác nói: “Đánh rắm ý! Tớ lớp mười hai cậu ta lớp mười một. Bình thường ở trường học tớ còn không bước ra khỏi cửa lớp, lấy đâu ra gặp được cậu ta?”

Đào Nhạc nhướng mày vô cảm, hai tay khoanh trước ngực, như có điều suy nghĩ hỏi “Aiii, cái tên của học đệ này viết như thế nào?”

“Ai nha, chính là Đoạn Mục Chi thôi, Đoạn trong đoạn dự đích đoạn, Mục là…” Trì Niệm thốt ra, nói được nửa chừng liền đưa tay lên bịt miệng lại.

Đào Nhạc khinh thường hừ một cái, học giọng điệu Trì Niệm hỏi lại cô “Xin hỏi cái vị ở trường còn không bước ra khỏi lớp Trì Niệm, sao cậu lại biết tên hắn?”

Trì Niệm tròng mắt xoay chuyển, cứng cổ nói “Cái kia tớ vừa rồi nhìn thấy qua thẻ căn cước của cậu ta.”

Đào Nhạc chướng mắt cái đức hạnh vịt chết còn mạnh miệng này của cô, đưa tay chọt trán cô nàng: “Trì Niệm a Trì Niệm, cực phẩm dâng đến cửa, cậu lại còn do dự! Tớ thật muốn dùng đầu ngón tay này đâm chết cậu nha!”

Đoạn Mục Chi sau khi vào nhà liền giới thiệu sơ qua tình cảnh trước mắt: Tốt nghiệp đại học danh giá, cự tuyệt người trong nhà sắp xếp công việc kết quả lập nghiệp thất bại, còn phải bồi thường một khoản tiền. Bây giờ đang chuẩn bị đi tìm việc làm, đem số tiền phải bồi thường kia kiếm lại rồi mới quay về nhà thẳng thắn mọi chuyện.

Cậu lấy ra một chiếc thẻ tiết kiệm, nói rằng trong này có 5 vạn nhân dân tệ cuối cùng đủ để trả 8 tháng tiền phòng còn dư làm tiền đặt cọc.

Đào Nhạc vừa muốn đồng ý ngay sau đó ký hợp đồng nhưng Trì Niệm lại nói muốn cùng bạn trai thương lượng một chút.

“Bạn trai” Đào Nhạc bị kéo tay áo tiến vào phòng bếp cảm thấy giận muốn chết, thực sự không hiểu Trì Niệm cuối cùng do dự cái gì.

Kỳ thật Trì Niệm cũng không rõ cô vì cái gì do dự. Năm vạn tệ thật sự rất mê người, nhưng không biết vì cái gì, Trì Niệm luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Có cái gì không đúng chứ?” Đào Nhạc hướng cô liếc mắt “Tớ nhìn cậu chính là chột dạ đi, bởi vì bị đối tượng cậu phi lễ trước kia tìm tới cửa.”

Trì Niệm thừa nhận rằng cô do dự có một phần bởi vì việc này, nhưng cô thề là đây tuyệt đối không phải nguyên nhân chính.

Đoạn Mục Chi khi nãy trả lời tất cả câu hỏi cùng lý do hoàn cảnh đều rất hoàn hảo, tìm không nổi khuyết điểm. Nhưng mà mọi thứ quá hoàn mỹ lại khiến Trì Niệm cảm thấy có chút bất an.

Cậu đột nhiên xuất hiện ở đây, có phải là còn âm mưu gì hay không?

Cô ngờ vực nói điều này với Đào Nhạc, lại bị cậu cầm thẻ căn cước của Đoạn Mục Chi gõ lên đầu “Cậu có bị ngốc hay không, cậu là một thanh niên đẹp trai chất lượng cao, vì sao lại muốn lừa cậu? Cậu là Thanh Hà hay Mạn Ngọc, cháu gái Lý Gia Thành hay con gái nuôi của Mã Vân*? Cậu nghĩ lại xem cậu có cái gì để cậu ta lừa cậu?”

(*Lâm Thanh Hà, Trương Mạn là những mỹ nhân nổi tiếng Hoa ngữ đầu những năm 90.

Lý Gia Thành: Tỷ phú giàu nhất Hongkong

Mã Vân - Jack Ma: tỷ phú Trung Quốc, chủ tịch tập đoàn Alibaba.)

Trong lúc nhất thời Trì Niệm đều bị những câu này của Đào Nhạc khiến cho nghẹn họng, một câu cũng không nói thành lời, coi như đều là sự thật cũng không cần nói trực tiếp như vậy nha!

“Cậu, cậu!”

“Tớ, tớ làm sao?”

Trì Niệm ôm ngực hít một hơi, thấp giọng rống lên: “Bốn mươi phút trước cậu không nói như vậy nha!”

“Trước sau khác biệt có hiểu không?” Đào Nhạc không biết xấu hổ hùng hồn đáp trả “Bốn mươi phút trước tớ không biết người đến lại có một khuôn mặt đẹp như vậy. Cái khuôn mặt này chỉ cần tiến vào giới giải trí, có thể đem không ít cô gái vì hắn mà si mê nha!”

Vừa nói Đào Nhạc vừa bày ra một khuôn mặt hoa si.

Trì Niệm đúng là không còn gì để nói, đen mặt lên tiếng nhắc nhở: “Lau nước miếng trên miệng cậu đi.”

“Hứ.” Đào Nhạc ngạo kiều ngẩng đầu, lắc lắc tấm thẻ căn cước trong tay, nói: “Bất kể như thế nào, có cái này trong tay, anh làm chỗ dựa cho cậu. Cậu có thể yên tâm cầm túi đi nhặt miếng bánh bao từ trên trời rơi xuống này.”

Đào Nhạc dứt lời liền không để ý Trì Niệm lề mề chậm chạp, vòng qua cô hướng phòng khách đến.

“Không phải, tớ nói này Đào Nhạc, Nhạc Tử! Ai~ Nhạc Tử!”

Dù cho phòng bếp chỉ cách phòng khách mấy bước chân, Trì Niệm vẫn đuổi theo chậm một bước.

Trên chiếc ghế sofa, Đào Nhạc tay cầm hợp đồng cho thuê phòng, cười híp mắt đưa bút cho Đoạn Mục Chi: “Đoạn tiên sinh, chúng ta đến ký hợp đồng.”

Trì Niệm ở phía sau trợn mắt há hốc mồm, cậu ta lấy hợp đồng thuê phòng ở đâu ra vậy?

Đảo mắt đã thấy ngăn kéo bàn trà bên chân Đoạn Mục Chi đang mở, Trì Niệm nghẹn lời. Cái này là hợp đồng lưu lại của người thuê phòng trước đó, lại bị tên ma quỷ Đào Nhạc kia phát hiện.

Đoạn Mục Chi không nhìn nội dung trên hợp đồng, rất nhanh cầm bút ký tên mình trên bản hợp đồng.

Đào Nhạc nhìn nét chữ rồng bay phượng múa bên dưới góc phải hợp đồng kia, hài lòng gật đầu.

Trì Niệm thất thần đi tới, ngồi bên cạnh Đào Nhạc, nhìn bản hợp đồng cứ như vậy kí xong, ngơ ngác hỏi Đào Nhạc: “Vậy mà…Đã ký?”

“Chứ còn cần như thế nào nữa?” Đào Nhạc liếc mắt phía Trì Niệm, ngược lại khi nhìn qua Đoạn Mục Chi lại là khuôn mặt tươi cười quyến rũ: “Cậu nói đúng không, Đoạn tiên sinh.”

“Không cần khách sáo như thế, hai người về sau trực tiếp gọi tôi Mục Chi là được rồi.” Đoạn Mục Chi cong khóe môi, khuôn mặt điển trai có chút lãnh đạm cùng xa cách.

Đào Nhạc lúc này đã bị mê hoặc đến tìm không ra phương hướng, không khống chế được thẹn thùng: “Mục, Mục Chi, tôi thật có thể gọi cậu như vậy được không? A hahaha, có phải có chút không được lễ phép hay không ~!”

Trì Niệm phi thường xác định, vào lúc Đào Nhạc thay đổi biểu cảm hoa si đồng thời giơ tay hoa lan chỉ lên, bên trong cặp mắt đào hoa câu hồn của Đoạn Mục Chi cực nhanh lóe lên kinh ngạc cùng hoảng sợ.

Trì Niệm đau đầu, Đào Nhạc tên này chính là có bệnh đi, bình thường là một người đàn ông rất đáng tin cậy. Sao vừa thấy soái ca đã biến thân thành cô gái nhỏ thẹn thùng…

Điều này thường ngày thì không nói, thế nhưng người trước mắt lại là Đoạn Mục Chi. Là đối tượng đã từng có một buổi tối hoang đường với Trì Niệm! Cô vừa rồi còn nói với cậu Đào Nhạc là bạn trai mình, rõ ràng không phải là đánh mặt hay sao!

Cũng không biết có phải hay không Đoạn Mục Chi phát hiện điều gì, lúc cậu đảo mắt nhìn quanh Trì Niệm rõ ràng nhìn thấy nụ cười đầy ý tứ trên khuôn mặt kia.

“Học tỷ, bạn trai chị… Tính cách rất đặc biệt!”

Trì Niệm lặng yên hít một hơi thật sâu, gượng cười giải thích: “Ha ha, bạn trai của tôi làm bên nghệ thuật. Cậu cũng biết đó người làm nghệ thuật ý mà…” Cô không nói quá rõ, cứ để mập mờ như vậy đi rồi lén lút đưa tay bấm bên hông Đào Nhạc một cái: “Khụ khụ, anh yêu, anh, anh chú ý một chút!”

“Ôi đau!” Đào Nhạc đau đớn kêu lên, không vui gạt tay cô ra “Cậu nhéo tớ làm gì?”

Trì Niệm rất nhanh đã bị cậu làm cho tức chết, cô cắn răng duy trì nụ cười cứng nhắc, khoác lên tay Đào Nhạc, hung ác ra hiệu: “Đang có khách ở đây, anh đừng không tập trung như vậy!”

Trì Niệm điên cuồng nháy mắt, Đào Nhạc cuối cùng cũng phản ứng lại, nhìn vẻ mặt của Đoạn Mục Chi, bừng tỉnh rồi kéo lấy cánh tay Trì Niệm “bảo bối là anh sai rồi, anh không nên mất tập trung nha. Thật xin lỗi em thứ lỗi cho anh nha. Cô bé ngoan, tha thứ cho anh đi nha ~”

Trì Niệm liếc mắt giọng điệu buồn nôn này của Đào Nhạc, vô tình đẩy khuôn mặt to của cậu đang lại gần “Ha ha, em tha thứ cho anh.”

--

Trì Niệm không nhìn thấy, vào lúc cô cùng Đào Nhạc hai tay nắm lấy, Đoạn Mục Chi ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm, khuôn mặt trầm xuống.