Chương 15: Tìm mùa xuân thứ ba cho công đa

Đại nãi nãi cho tới bây giờ miệng không nhường người dọa Tịch Mai hơi sửng sốt, lúc này cũng không dám nổi lên tâm tư gì, chỉ cúi đầu không dám nói lời nào. Không bao lâu xe ngựa đã đến cửa nhà Lưu đạo đài, tuy chỉ là tiệc mừng sinh nhật của lão phu nhân, quy cách nhỏ, người tới cũng không ít, các lão gia cùng nữ quyến tách ra. Tịch Mai đỡ xuống xe ngựa, Lâm Sơ Vãn nhìn công đa nhà mình cùng tiểu thúc tiến vào cửa hông bên kia, cũng không dám dừng lại dưới sự dẫn đường của thị nữ Lưu phủ đi vào trong vườn, vốn nên là Chu Dật Dương đi theo Chu Đình Thân tới, nhưng hàng kia vì chuyện bản thân mà bị dùng gia pháp, nửa tháng sau cũng không dậy nổi, cho nên bị Chu Dật Thanh thay.

Tuy nhiên, trên đời này lời đồn thổi bao giờ cũng bay nhanh hơn, chuyện đại công tử của phủ tướng quân bị dùng gia pháp sớm truyền mấy lần ở Vân Châu, nhưng chuyện Chu Dật Dương thiết kế Lâm Sơ Vãn đều bị giấu, đều nói Lâm thị này là người ghen tuông cố chấp, nhiều năm không làm gì, Lâm thị còn là một người miệng lưỡi sắc bén đúng lý không tha người, thời gian lâu bắt tội người nhà chồng người, đại công tử kia mới nghĩ thôi nàng. Kết quả Lâm thị này cáo trạng bẩm báo với công đa, Chu đại tướng quân cảm thấy mặt mũi bị bôi đen nên mới dùng gia pháp trừng trị đại công tử, mọi việc đen trắng cứ đảo lộn như thế rồi ở trong thành Vân Châu truyền một lần lại một lần. Bởi vì Lâm Sơ Vãn xuất thân từ huyện thành nhỏ, nhà mẹ đẻ thế đơn lực bạc, những nữ quyến của đám quan lại quyền quý kia nghe xong việc này trong lòng càng xem thường nàng, cho tới bây giờ Chu gia đều lf nữ quyến nhị phòng đi xã giao, không nghĩ tới thọ yến Lưu lão phu nhân lại mời nàng, trong lúc nhất thời các nữ quyến đến sớm ở trong vườn đều rất tò mò điêu phụ trong tin đồn này.

Cho tới bây giờ luôn là Nhị phu nhân cùng nữ nhi của nàng ta đại biểu nữ quyến phủ tướng quân có mặt xã giao ở gia yến, bây giờ là lần đầu tiên Lâm Sơ Vãn chính thức "ra ngoài", vốn nên ăn mặc long trọng chút, lại vì dấu hôn trên cổ mình, nàng đành phải che mình cực kỳ chặt chẽ, sau lại nghĩ đến lần này ra ngoài cùng Chu Đình Thân, nếu là ăn mặc quá mức hắn sẽ cho là mình rất thích cùng hắn đi ra ngoài! Cho nên, hôm nay Lâm Sơ Vãn chỉ ăn mặc thanh nhã, trong ngày thường nàng tỏa sáng như ánh mặt trời thì hiện nay nàng lại tựa như hoa sen mới nở, nói nàng mộc mạc nàng lại có khí độ ung dung rộng rãi, nói nàng kiều diễm nàng lại cư xử đúng mực tìm không ra sai sót, mấu chốt là một thân khí phái phu nhân lại mang theo vừa khí chất tiểu thiếu phụ thoát thai. Trong tay cầm một chiếc quạt xương rỗng tráng men màu trắng ngà, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, cười mà như không cười đứng ở đó, dưới ánh nắng cả người tỏa sáng rạng ngời. Làm quý phụ nhân đầy vườn đều nhìn ngây ngẩn cả người. Những quý nữ chưa lấy chồng tự nhiên không hiểu bí mật trong đó, chỉ cảm thấy nữ nhân này thật kiều mị, thầm than sinh ra có túi da tốt như vậy mới điêu ngoa như thế. Mà những quý phụ kia thì cảm thấy đại nãi nãi cho dù mặc kín mà vẫn hấp dẫn như này, nếu là ăn mặc hở chút không biết câu hôn nam nhân như thế nào ? Thế mà đại công tử Chu gia lại không thích, xem ra trong cổng lớn Chu gia có nhiều bí mật.

Lâm Sơ Vãn thấy mọi người đều trừng trừng nhìn chính mình như thế, trong lúc nhất thời thực sự là cười cũng không được, xụ mặt cũng không tốt, đành phải mỉm cười cùng các nàng chào hỏi vấn an, sau đó đến thủy tạ cách đó không xa, bên kia có vẻ thanh tĩnh chút. Đi theo nàng Tịch Mai lại có chút nóng nảy, bởi vì đại tướng quân giao phó, hôm nay muốn nàng ta dạy nàng nhận biết một số phu nhân, về sau xã giao cũng thuận tiện hơn rất nhiều. Thế nên bỏ qua nguy cơ bị chửi, vụиɠ ŧяộʍ kéo tay áo Lâm Sơ Vãn. “Ta đại nãi nãi, gia nói......”

“Đi sang một bên! Hắn là gia ngươi, không phải tổ tông ta, trong lòng ngươi nhớ thương hắn như vậy thì đến đằng trước trong đống nam nhân tìm hắn!” Nàng tất nhiên biết Tịch Mai muốn hướng dẫn mình làm gì, nhưng qua ít thời gian nữa thì nàng thương lượng chuyên cùng cách với Chu Dật Dương, không có rảnh ứng phó với đám phu nhân mệnh phụ đó, về sau để người tên Lý Loan Yên kia lo lắng đi. Lâm Sơ Vãn lần này oan Tịch Mai, bình thường Tịch Mai quen gọi tướng quân là gia, không sửa được miệng, bị nàng dạy dỗ một trận, tuy nói nàng nói nhỏ người ngoài không nghe thấy, nhưng đâm tâm nàng ta, Tịch Mai lại bị dọa đến muốn khóc mà không khóc dám, đành phải âm thầm lau nước mắt, hai vị quý phụ nhân cách đó không xa mặc dù không thấy rõ lại nhìn thấy nha hoàn của nàng đang âm thầm lau nước mắt càng chắc chắn lời đồn nàng là điêu phụ, không khỏi thổn thức, thầm than Chu tướng quân gia môn bất hạnh cưới con dâu điêu ngoa như thế vào cửa. Tiền viện Chu Đình Thân đang cùng lão hữu hàn huyên lại hắt hơi một cái.

Lúc này, Lưu lão phu nhân lại đã phái một thị nữ có chút tuổi tới gọi Lâm Sơ Vãn, khiến nàng có chút khẩn trương, bảy lần quặt tám lần rẽ theo sát thị nữ kia đến chỗ ở của lão phu nhân, Lâm Sơ Vãn sửa sang lại y phục hơi khẩn trương đi vào, những phu nhân bên ngoài kia nàng tự nhiên có thể không để ý, mặt mũi Lưu lão phu nhân không thể giẫm, tự nhiên phải tôn trọng một chút.

Cũng may chỗ này của Lưu lão phu nhân rất yên tĩnh, ngoại trừ bọn nha hoàn chờ hầu hạ, chỉ có một phụ nhân hai mươi lăm hai mươi sáu trang dung thanh nhã, nhìn mười phần điềm tĩnh ôn nhu, nhìn cách ăn mặc thì có vẻ giống con gái nhỏ của Lưu lão phu nhân, nghe nói Lưu lão phu nhân có một con gái nhỏ từ trước đến nay thân thể không được tốt, từ nhỏ ăn chay, về sau coi bói nói nàng ta phải kén rể, chọn cử nhân mồ côi. Tuy nhiên, sau khi kết hôn chưa đầy hai tháng, nghe nói Lưu thị khắc chồng cũng là không biết thực hay giả.

Vốn lão thái thái nhìn trúng Chu Đình Thân, muốn giao con gái cho hắn, nhưng lại nghe nội viện Chu gia có chút phức tạp, con trai con gái Chu Đình Thân cũng không tệ, vợ con trai cả lại là người ngang ngược ghen tị, bởi vậy lão thái thái có chút bận tâm, suy nghĩ nhìn một chút đại nãi nãi Chu phủ là người thế nào, không ngờ là người thuỷ linh, toàn thân khí phái thong dong ở nhà làm chính thê cho công tử ca chính xác lãng phí. Lâm Sơ Vãn bị lão thái thái dò xét có chút khó chịu, nhưng nàng vẫn cung kính tiến lên vấn an, còn gọi Lưu thị một tiếng cô cô, vốn nghĩ bán cái ngoan mà thôi, không ngờ lão phu nhân vui mừng khôn xiết, vội vàng để nàng ngồi vào bên cạnh mình. “Thực sự là đứa trẻ ngoan, chẳng thể trách bà bà ngươi đều nói ngươi rất tốt!”

Ta không có bà bà nhưng có một công đa thích cưỡиɠ ɠiαи con dâu, còn có một bà thím thích bẩn thỉu người, thêm một người chồng hận không thể gϊếŧ chết ta! Xấu hổ cười cười, dưới đáy lòng Lâm Sơ Vãn vừa phàn nàn vừa cười nói: “Lão thái thái nói đùa, ta không phúc khí có bà bà dạy bảo như nhà khác, rất nhiều chuyện không hiểu!”

“Ai! Đúng nha, hai bà bà ngươi đều đi quá sớm, đều nói công đa ngươi là sao Vũ Khúc giáng thế, người bình thường không thể chịu được, số mệnh có cao quý đến đâu cũng không xứng được, cô cô ngươi, con gái này của ta cũng là số khổ, sinh ra khắc vị hôn phu. Ngươi nhìn một chút, hai người biểu huynh muội này, mệnh đều cứng rắn như vậy, đúng là một đôi mệnh......”

“Nương! Ngài hồ đồ rồi! Ta đối với Đình Thân biểu ca chỉ có tình nghĩa huynh muội, ngài chớ có nói bậy!” Lưu thị đang ngồi bên cạnh không đợi lão thái thái nói hết lời liền xoay người ngắt lời bà ta, còn không nhịn được lấy khăn tay ra lau nước mắt. Tình huống này làm Lâm Sơ Vãn bối rối! Mẹ con nhà này muốn tìm cho bà bà mình, tìm nhân tình cho công đa nhà mình, không! Tìm mùa xuân thứ ba!

(?????) Vãn nhi: Hàng này được hoan nghênh như vậy không khoa học